Đêm khuya, con người luôn rơi vào những suy nghĩ miên man.Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dường như đang kể lại những khoảng thời gian đã lãng quên đó.Tôi đang ngồi ở bàn làm việc, trên tay cầm tách cà phê nguội, những cảnh tượng đã qua cứ hiện lên trong đầu tôi.
Tôi nhớ mùa hè năm đó, chúng tôi cùng nhau đi dạo dọc bãi biển, bước trên bãi cát mềm mại và để gió biển thổi vào mặt.Lúc đó chúng ta thật ngây thơ và nghĩ rằng thời gian sẽ ở lại khoảnh khắc đó mãi mãi.Tuy nhiên, thực tế luôn tàn khốc. Thời gian trôi qua, chúng tôi dần xa nhau và cuối cùng trở thành người qua đường trong cuộc đời nhau.
Ngày nay, mỗi khi màn đêm yên tĩnh, tôi lại không khỏi nhớ về những khoảnh khắc đó trong quá khứ.Những tiếng cười, những giọt nước mắt ấy tưởng chừng như mới hôm qua nhưng lại đã xa vời vợi.Tôi biết rằng những ký ức này không thể cứu vãn được và chỉ có thể chôn sâu trong trái tim tôi và trở thành một phần cuộc sống mà tôi không thể buông bỏ.
Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một kỷ niệm khó quên như vậy.Họ giống như những ngôi sao trong đêm. Dù ở rất xa nhưng chúng vẫn tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, nhắc nhở chúng ta về những vẻ đẹp và những tiếc nuối của quá khứ.Có lẽ, chính những kỷ niệm này đã giúp chúng ta tìm được chút an ủi, sức mạnh nào đó trên chặng đường dài của cuộc đời.
Đêm đã khuya mà trời vẫn mưa.Tôi nhẹ nhàng đặt tách cà phê trên tay xuống, nhắm mắt lại, để suy nghĩ trôi theo đại dương ký ức.Có lẽ ngày mai khi bình minh lên, những nỗi buồn này sẽ được tia nắng xua tan, nhưng lúc này, tôi chỉ muốn lặng lẽ đắm mình trong màn độc thoại đêm khuya này và nói lời từ biệt cuối cùng với khoảng thời gian đã lãng quên đó.